Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.
Cô không dám nhìn vào ai. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.
Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Đi đâu cũng vất vả.
Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ. Sai là vô trách nhiệm.
Phải tập trung vào học. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Có phải tôi nói đâu.
Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Bạn sẽ không trình bày nhiều. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.
Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.
Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Tôi làm độc giả cho tôi. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.