Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Có đến hàng trăm con. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết.
Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.
Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Thật lòng, tôi muốn khóc.
Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.
Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.
Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.
Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
- Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Phải tập trung vào học. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.
Trong công viên thì toàn ma cô. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu.