Bức thư đó làm cho tôi thấy tôi quan trọng. Mà ông thú với tôi rằng sở dĩ thành một nhà chuyên môn như vậy chỉ nhờ một người đàn bà khuyến khích. Thấy ông Adamson chăm chú nghe, ông hăng hái tả những đêm thí nghiệm các tấm kính chụp hình, sau khi đã vất vả cả ngày ở phòng giấy, chỉ chợp mắt được một chút trong khi đợi các chất hóa học ngấm.
Tức thì ông tự kiếm những lẽ để bênh vực tôi: - Phải. Phải làm cho sự thực linh động, có thú vị, và kích thích người ta nữa mới được. Mới rồi, làm xong một công việc gấp, tôi gởi ông ấy coi.
Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm. "Hồi trước, mỗi lần ông ấy ra tỉnh tôi thường mời ông dùng bữa trưa với tôi. Ông Wesson nghe lời, ba ngày sau trở lại, vâng theo chỉ bảo của nhà chế tạo, về nhà vẽ theo ý ông ta.
Họ khuyến khích anh, khuyên anh và thú rằng đã có nhiều thiện cảm với anh. "Vậy xin ông gởi ngay cho chúng tôi những điều nên biết về chương trình và thời biểu. Trước khi lên ngồi ghế điện để chịu tử hình tại khám Sing Sing, y còn than: "Tôi chỉ tự vệ mà người ta xử tôi như vậy đó".
Nơi đó kêu là Lâm viên (. Sau cùng, ông Parsons thay đổi chiến thuật và kiếm cách làm thỏa lòng tự ái của viên thu thuế, ông nói: "Tất nhiên tôi cho rằng việc của tôi không quan trọng bằng những việc khác, gai góc hơn nhiều mà ông thường phải giải quyết. Bạn cho rằng tôi nói quá ư? Thì đây, xin bạn nghe những lời chí lý sau này của giáo sư William James, một nhà tâm lý có lẽ có tài nhất của châu Mỹ.
Chú đã làm nhiều cái bậy đến nỗi chú không dám chỉ trích một ai hết. Khuyến khích họ nói về họ. "Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký.
Nhưng Dorothy Dix nghĩ khác. Ông có tài, có nhiều tương lai, dù ông làm việc ở đâu cũng vậy. Tại sao vậy? Tại ta được tự đắc rằng đã thành thật và can đảm tự thú.
Một hôm, tôi đã định rầy cháu, nhưng suy nghĩ lại, tự nhủ: "Khoan đã, Dale Carnegie à. Tất nhiên là chúng tôi mang ơn ông lắm và hết lòng tìm cách gởi hàng cho ông được mau chóng. Ông có thể tiếp tôi một lát được không?
Trong một bữa cơm tối, nhà một người bạn làm nghề xuất bản, tôi được gặp một nhà thực vật học có danh. Không khi nào tôi quên được câu trả lời của ông: "Một nhà khoa học không bao giờ dám chứng minh một điều chi hết. Và chuyện sẽ xảy ra sao? Chắc chắn là chúng tôi sẽ cãi nhau và các bạn biết cãi nhau thường thường kết quả ra sao.
Công việc của hãng chúng tôi có từng mùa. Bận một chế phục sạch sẽ, thầy ta có vẻ tự đắc giữ việc chỉ dẫn đó lắm. Có gì vô lý bằng bắt một đứa nhỏ ba tuổi có quan niệm của người lớn ba chục tuổi? Sau người đó tự hỏi: "Thử coi xem cái gì làm cho nó thích? Nó muốn gì? Nếu biết được nó muốn gì thì mình sẽ có thể khiến nó làm cái mình muốn được".