Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. - Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn.
Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu.
Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Đừng làm mọi người buồn lo.
Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Có thể phơi phới niềm tin. Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng.
Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Nhưng lại thấy buồn nôn.
Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.
Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Với đời người, ngắn lắm. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: