Vậy mà thấy mấy ông chồng vào hạng trung lưu, bủn xỉn không dám mua biếu bà vợ, người ta tưởng bông mắc lắm, mắc hơn lan tố tâm, lan bạch ngọc, hoặc loài mẫu tử hảo mọc trên ngọn núi Alpes. Tôi nhận ngay rằng chú ấy hoàn toàn có lý mà tôi thì hoàn toàn có lỗi. Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc.
"Đuổi người làm công, không phải là một cái thú. Rồi cậu viết một bức thư dài cho ông giáo cũ, thú nhận rằng chịu không nổi đời được nữa, chỉ muốn quyên sinh thôi. Mà, cũng phải nhận rằng những bất hòa do những nguyên nhân khác có thể dịu bớt đi được nếu vợ chồng được thỏa mãn trong lúc ái ân".
Kết quả ra sao? Tức thì hết tranh biện. Ông có thói quen mỗi ngày đi dạo qua hết các gian hàng của ông. Tôi là Dale Carnegie.
Mọi việc tiến hành thuận tiện. Thiệt ra, hết thảy mọi người - cả người mà bạn thấy trong gương của bạn nữa - cũng tự quý trọng mình, và cảm thấy mình cao thượng đại độ hơn người. Tôi ráng dùng phương pháp "Phải, phải".
Hết bản này đến bản khác bị từ chối. Trong khi củi cháy lách tách trong lò sưởi, người ta mời tôi đánh bài bridge. Sau cùng, ông hỏi qua loa về lý lịch ông Cubellis, rồi mời ông phó hội trưởng lại nói: "Tôi tưởng ông này giúp việc cho chúng ta được".
Anh Emile săn sóc đủ mọi bề. Young, nhà kinh tế trứ danh nói: "Người nào biết tự đặt mình vào địa vị của người khác, hiểu được tư tưởng và ý định của họ, người đó khỏi phải lo về tương lai của mình". Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc.
Nếu đọc cuốn này rồi, các bạn chỉ tập được một khả năng này là: bất cứ trong trường hợp nào cũng đứng vào địa vị của người khác mà xét, thì cuốn này cũng đã đánh dấu được một quãng đời mới trong đời làm ăn của bạn! Tại sao người ta nhãng bỏ khoa tâm lý thực hành như vậy mà nhồi biết bao những môn vô ích khác. Vậy thì xin bạn tự lựa lấy: Một đàng thì rực rỡ thắng người ta, nhưng chỉ về phương diện lý luận; một đàng thì được người thành thật đồng ý với mình. Chính thị dục đó làm cho người khác loài vật.
William Jennings Bryan, Tổng trưởng nội vụ, sứ đồ của hòa bình, nóng lòng đi lắm. Châm ngôn của ông là: "Đừng xét người, nếu ta không muốn người xét lại ta". bình tĩnh lại lần lần và khi tôi ngưng, ông bảo tôi: "Được.
Những bạn này phải thành thực nói cho người đó biết có chỗ nào đáng ưa, chỗ nào đáng ghét. Làm được như vậy thì cả thế giới giúp ta thành công và suốt đời chẳng bao giờ ta bị thất bại vì cô độc. Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ.
- Phải, điều đó đúng - ông ta công nhận. Khi bọn thợ làm ngày tới, thấy con số 7. Giám đốc phòng thương vụ Ken R.