Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình.
Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Chúng tôi đi thay quần áo.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.
Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Không gì tự nhiên mất đi.
Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.
Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Nhưng mà tôi ươm mầm. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.
Không gì tự nhiên sinh ra. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì.