Như thể kéo một con vích lên bờ. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Thất vọng, tụt giá rồi. Trước đây, bạn từng rất khỏe.
Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Hoặc biết nhưng không rõ. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo.
Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền.
Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.
Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.
Có bon chen bẩn, ác. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.
Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.
Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi.