"Tôi theo quy tắc đó liền và luôn từ bấy tới nay. Ông lấy ngón tay vạch mí mắt họ mà không hề tỉnh dậy. Đọc cuốn Nghỉ ngơi cho thần kinh khỏi căn thẳng.
Khi đáp xong, tôi quay lại, xin lỗi vì để khách đợi lâu, nhưng khách nét mặt khác hẳn, hoan hỉ nói rằng: Bà dò xét những cử động, nhưng tính nết của lũ chó vô chủ, bà đứng hàng giờ ngắm mặt trời lặn, huy hoàng và rực rỡ ở bãi sa mạc, bà đi kiếm và tàng trữ những vỏ hến bị vùi sâu dưới cát hàng triệu năm trước, những di tích cuối cùng của thời kỳ mà bãi sa mạc này còn là đáy biển. Nhờ vậy tôi thắng được nỗi lo sợ cảnh cô đơn, hăng hái và yêu đời.
Bà rụt rè ngỏ ý đó với người bán hạt dẻ ngào đường [41]. Rồi tôi chép lại cả những lý lẽ thuận lẫn những lý lẽ nghịch, và tôi thường thường nhận thấy rằng sự thực ở vào một nơi nào đó, khoảng giữa hai thái cực ấy. Vậy dù có phải gây mối bất hoà trong gia đình thì cũng đành, chứ đừng bao giờ nghĩ rằng cha mẹ muốn ta làm nghề gì ta làm nghề đó! Hễ không thích thì đừng làm.
Vậy thiếu sự huấn luyện đó tất không sao bước lên bậc thang chót vót của xã hội được. Hễ còn hy vọng vãn cứu được tình thế thì còn phải tranh đấu! Nhưng khi biết rõ rằng chống lại cũng vô ích, sự đã vậy, không sao thay đổi được thì xin bạn thương bộ thần kinh của bạn mà đừng quay cuồng, ngó trước ngó sau, than tiếc những tình thế đẹp tốt hơn nữa. Tôi viết thư xin việc ông chủ cũ của tôi là ông Leon Roach ở Công ty Roach-Fowler và được cử làm lại việc cũ.
Charles Evans Hughes, trước kia làm Chánh án Toàn án tối cao Mỹ quốc nói: "Người ta không chết vì làm việc quá nhiều, mà người ta chết vì hoảng hốt và lo lắng bởi việc nhiều. Và tôi thấy phương pháp ấy công hiệu. Ta sẽ trả "cái còi" đó tới đúng giá nào mới thôi.
Tôi còn mê mải với một lý tưởng đang giá gấp ngàn lần thể chất tôi. Câu chuyện ông kể lại dưới đây trong một lớp giảng của tôi ở Nữu Ước, đã được ban giám khảo của trường chấm thưởng: Lúc ấy tôi ở chung với ông.
Ít bữa sau, bác sĩ kêu điện thoại cho hay cháu đã qua cơn nguy. Cho nên tôi quyết định kiếm việc mà làm để khỏi ngồi không. Mà cô mỏi mệt thiệt.
Nếu Peary chịu làm một công chức nhỏ mọn trong phòng giấy của bộ Hải quân tại Washington, thì ông có bị chỉ trích tới như vậy không? Quan trọng gì mà khiến kẻ khác ghen ghét ông được. Phần đông lo lắng "không phải là tại thiếu tiền mà tại không biết cách tri túc". Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn.
Gặp một kỳ thi, tôi thức thâu đếm để căn móng tay, sợ mình sẽ rớt. Bạn muốn tôi kể vài thí dụ đặc biệt ư? Người Trung Hoa nói một bức vẽ giá trị hơn một vạn tiếng nói.
Nhưng họ không chịu nhận như vậy là đánh cá. Vậy phải để hết thời gian thu thập đủ tài liệu đã. Tôi lo vì tư tưởng có ung thư trong bao tử.