Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Này, lấy cho chú bao thuốc. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).
Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.
Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.
Chúng xèo xèo sền sệt. Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Bạn muốn về nhà viết quá.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Đó gọi là biết chơi.
Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?