Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Mạnh theo cậu nghĩa là thế nào? Mạnh hơn theo kiểu không chơi hay kiểu chơi? Là nhiều bom nguyên tử hơn hay nhiều tác phẩm nghệ thuật hơn? Là nắm được nhiều khoa học hơn hay nhiều tâm linh hơn? Là có năng lực lồ lộ hay năng lực tiềm ẩn hơn? Là được nhiều người quí mến yêu thương hơn hay được nhiều người sợ hãi, e dè hơn? Là to con hơn hay nhỏ con hơn? Là chào đời trước hay chửi đời sau? Đẻ con trước hay đẻ sau? Sinh vịt bầu hay sinh chim cu gáy? Thứ bậc to hay thứ bậc bé trong dòng tộc? Cà to hơn hay cà bé hơn? Khoai mập hơn hay khoai thư sinh hơn? Tửu lượng cao hay tửu lượng thấp? Ngốn nhiều tiểu thuyết hơn hay truyện tranh hơn? Đầu giống Zidane hay như Carlos? Lánh xa đàn bà hay ỡm ờ trăng gió? Nhổ bọt xa hơn hay nhổ bọt gần hơn? Được chửi nhiều hay được chửi ít hơn? Vào tù nhiều hơn hay vào tù ít hơn? Ăn một bữa bảy bát hay nhai nhóp nhép như mèo hen? Hay là hắt xì hơi giống tiếng lợn kêu hơn? Hoặc là cùng lao đầu vào một ô tô xem ai chết sớm hơn? Hay là được con chó chưa từng gặp quấn quít hơn? Hoặc một con người xa lạ ghê tởm hơn? Liệt kê mấy cái này được nhiều hơn hay ít hơn? Bình thường hơn hay quái lạ hơn?
Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế.
Hôm nay chị bạn ra viện. Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Hoặc về sau mới lí giải được. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Thà tát mình còn hơn. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.
Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào.
Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Cháu vẫn nằm trong chăn. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.