Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.
Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.
Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.
Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Họ nào có tội tình gì.
Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.
Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.
Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô. Dù không bao giờ có tận cùng.
Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.
Đã đi một số cây số. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này).