Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.
Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.
Không gì tự nhiên sinh ra. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.
Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.
Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Vậy thì nó là một giấc mơ.
Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.
Đi đâu cũng vất vả. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.