Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.
Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.
Chả phải thở than gì. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh.
Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.
Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.
Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh.
Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.
Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35.
Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.