Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào.
Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người.
Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Đơn giản là để sống. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn…
Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Không cất đấy, làm gì được nhau. Sai là vô trách nhiệm.
Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng.
Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Thất vọng, tụt giá rồi. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Tôi không thích mèo. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.
Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Không hút là không hút. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Mà đời người thì có mấy đâu. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.