Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Lại còn hăng nữa chứ. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.
Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.
Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Rồi lao đầu vào sáng tác. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an.
Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm.
Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.