Không biết thanh minh thế nào. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.
Và cô bạn ấy phá lên cười. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.
Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.
Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.
Ôi, thói quen của con người. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.
Màu mận đương độ chín. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.