Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được.
Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó.
Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Cái thùng rác lở loét hơn.
Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.
Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút.
Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Thế mà rồi cũng ngủ được.