Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Nhưng mệt mỏi thì sao.
Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.
Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Lần sau rút kinh nghiệm nhé.
Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.
Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.
Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp.
Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra.
Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.