Vậy thì nó là một giấc mơ. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin.
Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Bao người làm được sao mi không làm được.
Còn anh thì vẫn phải sống. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.
Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.
Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.
Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.
Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước.
Còn anh thì vẫn phải sống. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.