Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Sáng nay chép bài một tí. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.
Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Hoàn toàn không ngái ngủ. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Tôi tống vào thùng rác. Mà sống khoa học một chút.
Ông hãy trả lời có hay không. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Độ này, bố hay nhường. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.
Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Bạn không muốn cãi lại.
Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.
Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ.