Cửa he hé mở, để thò cái mũi của một bà già ra. Lúc lâm chung, bà thú với con gái bà rằng: "Chính má đã làm cho ba các con chết". Mà bạn tưởng mỗi lần ông đều có tin quan hệ cần cho bà cụ biết sao? Không! Ông chỉ muốn tỏ cho bà cụ biết rằng lúc nào ông cũng nhớ tới mẹ, cũng chỉ tìm cách làm vui lòng mẹ, và hạnh phúc với sức khỏe của cụ vô cùng quan trọng đối với ông.
Chưa dứt lời thì Von Bulow đã tự biết mình lỡ lời. Và trong khi bay lên lầu thứ 18, tôi cảm thấy rằng chiều hôm đó tôi đã làm tăng được đôi chút cái tổng lượng hạnh phúc của nhân loại. Đại tướng Hooker đã có những lầm lỗi nặng và Tổng thống muốn sửa trị người hữu dõng vô mưu cầm vận mạng của cả một dân tộc đó.
Đời của ông là một bi kịch, mà như vậy chỉ do hôn nhân của ông. Ông lại cố nài xóa bỏ giao kèo và Chaliapine lại thở dài nói: "Này, thôi chút nữa ông trở lại xem sao. Viên thu thuế lạnh lùng đáp: "Cái đó tôi không biết.
Ông ta bèn kể nỗi lo phiền của ông. Cái đó cũng là sự thực nữa. Bà mục sư có thể nói như vậy được.
Nhưng Tổng thống Wilson nhất quyết gắng sức làm cho kỳ được. Cùng lắm thì có thể quên được hai năm trên, còn hai ngày tháng dưới thì không bao giờ, không bao giờ được quên. Khi bà hỏi anh ta làm sao mà dụ dỗ được nhiều đàn bà như vậy thì anh ta đáp: Thằng khờ nào mà chẳng làm được.
Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa. Tôi xin hạ xuống nhiều hơn nữa. Có một lúc, anh dâng bà ta một món rau cần, rau chỉ có chút xíu, mà dọn vô một cái đĩa đại hải.
tôi muốn anh hiểu rằng khi tôi đãi khách, tôi rất cần có anh giúp tay tôi. Các ông chủ xí nghiệp biết rằng tỏ đại độ với thợ đình công là có lợi cho mình. Bạn cho là "lố bịch", là vô lý ư? Cái đó là quyền của bạn.
Ông kiếm cách dò biết thị hiếu của ông giám đốc khách sạn. "Nước suối và mưa nguồn đều chảy xuống sông sâu bể cả là vì núi cao mà sông và bể thấp. Hai ngày sau, ông chủ nhiệm tờ Boston Herald viết thư trả lời ông B.
Tức thì sự phản đối của tôi trái ngược lại hẳn chắc các bạn đã đoán được. Người ta đã công nhận giá trị tài năng của anh. Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo.
Cho nên, làm chủ mười hai tòa cung điện lộng lẫy mà Nã Phá Luân đệ tam không có lấy một cái tủ để trốn trong đó cho yên thân được. Đã từ lâu, nhà đúc chì quen tỏ sự quan trọng của mình bằng giọng thô lỗ với người lại bán hàng cho ông và la ầm lên, mời họ "cút". Chỉ nhờ vài giọt i-ốt, mà tiệm bào chế nào cũng có bán nên bạn khỏi phải sống trong các dưỡng đường dành cho những kẻ bất thành nhân.