Sinh nămg 1933, Ninoy, như tên thường gọi, có một giấc mơ và nỗi ám ảnh bất tận là trở thành Tổng thống Philippines. Ông nói: “Cũng như việc nấu ăn, dùng đúng nguyên liệu, đúng tỉ lệ sẽ mang lại cho món ăn một hương vị đặc trưng. Đây chính là thái độ Kia Su hay còn gọi là hội chứng “sợ bỏ lỡ hay bị cuỗm mất” mà tôi đang đề cập đến.
“Điều đó chứng tỏ họ dám mạo hiểm”, anh nói. Mỉa mai thay, quan nhiều thời đại, nhân loại chỉ học hỏi được nhiều điều từ các sai lầm. Lúc 3 tuổi, cha ông qua đời.
Mục đích biện minh cho phương tiện. Một lần khác mà tôi còn nhớ là lúc tôi bị đánh và bị đốt áo sơ mi vì không chuẩn bị sẵn sàng đi học khi xe đến đón dù hôm đó xe đến sớm hơn thường lệ. Hãy nhớ rằng một con diều bay lên ngược gió chứ không phải bay lên vì cùng chiều gió.
Suốt thời gian đó, ông được biết được dưới cái tên Nguyễn Ái Quốc. Nỗi sợ hãi làm đánh mất quyền lực là hư hỏng người sử dụng nó và nỗi sợ hãi trước tai họa của quyền lực làm hỏng những người lệ thuộc nó. “Bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu được giá trị của sức khỏe cho đến khi bạn bị bệnh!”.
Hầu hết mọi người đều có thể làm những điều hết sức phi thường nếu họ có đủ tự tin để đương đầu với các thử thách. Ông được nuôi nắng tronng sự thiếu thốn những thứ mà nhứng đứa trẻ khác có, chỉ có khác chăng là tình yêu thương ấm áp của mẹ và dì dành cho ông. Thiên tài cũng không; thiên tài mà không gặp thời vận cũng rất phổ biến.
Có bao giờ bạn thấy 1 viên kim cuơng ở dạng thô chưa?Tôi dám chắc là bây giờ có đặt các viên kim cuơng chưa được cắt gọt ở ngay trước mặt nhiều người trong chúng ta cũng không nhận ra đó là kim cuơng. Vấn đề không phải là bạn rơi xuống mức nào mà là bạn đã nhảy cao lên bao nhiêu! Để kết thúc chương này, tôi muốn chia sẻ với bạn những gì ông Tun Ghaffar Baba, nguyên phó thủ tướng Malaysia, đã nói về vấn đề tuổi tác.
Cách đây một thời gian, không biết may hay rủi, tôi đã được xem một trận đấu quần vợt. Đây là một điều rất đáng buồn ,và đây cũng là lí do tại sao tôi viết quyển sách này,vì tôi biết có vô số người không thể thấy được giá trị những lần thất bại của mình ;vì thế,họ sống trong một cuộc sống khép kín với người khác và mất hết mọi ảo tưởng. Chúng tôi trở thành đề tài bàn tán của cả nước.
Cha tôi sẽ giết tôi mất! Tuy nhiên, cũng còn một điều an ủi là lớp học được bố trí ban ngày. Dù bị ông bà và cha tôi đánh đập và la mắng, mẹ vẫn cứ nhẫn nhục và phục tùng họ. Vài năm sau đó, tôi đã tìm ra “kỹ thuật giải đề thi”! Suốt thời gian đó, tôi quan niệm rằng đến trường là để tích lũy kiến thức chứ không phải là để học cách trả lời câu hỏi cho đúng.
Người đã đoạt giải Nobel, bác sĩ Alexis Carrel, đã chứng minh một học thuyết: nếu chúng ta có thể giữ cho cơ thể mình khỏi các “rác rưởi”, chúng ta có thể sống rất lâu. Vì vậy, điều bắt buộc phải biết là nên mong đợi điều gì và cần phải chuẩn bị gì khi thất bại. Xin được lấy vàng làm ví dụ ,món trang sức mà nhiều người đã chết vì nó .
Ông đã lấy một số mô của gà( sinh vật thông thường có thể đạt đến tuổi thọ trung bình là 11 năm) và giữ tất cả các tế bào của chúng sống một cách hết sức đơn giản bằng cách loại bỏ các chất thải của chính chúng và bằng việc cung cấp các chất dinh dưỡng cần thiết. “Giữ kin phiền muộn được coi là chìa khoa dẫn đến cơ hội tuyệt vời của chúng ta” Xấu không hẳn là xấu, mà có thể là tốt; tốt không hẳn là tốt mà có thê xấu.