Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức.
Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Sáng được bác cho ngủ bù. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn.
Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Cũng không được đọc truyện nữa. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.
Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai.
Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi.
Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Trinh sát phán đoán: Người quen. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.
Lúc đó tôi không có nhà. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Và cũng thật dễ hiểu.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:
Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng.