Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Rao giảng cũng là chơi. Một cái gì đó kinh điển.
Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu.
Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Hôm nay chị bạn ra viện.
Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi.
Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.
Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn.
Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.
Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:
Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.