Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Nên bạn bỏ qua như không. Định dừng viết thì lại có chuyện.
Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Tôi bảo: Chào chú.
Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Không trình bầy nữa. Con mèo quanh quẩn bên nách.
Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.
Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào.
Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Và họ cũng sẽ khổ lây. Cái vực của sự hỗn độn.