Khu3.X

Hai em les liếm mút nhau mạnh bạo lên đỉnh

  • #1
  • #2
  • #3
  • Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.

    Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận.

    Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.

    Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.

    Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.

    Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.

    Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.

    Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.

    Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Đến chỗ học không phải để học.

    Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap