Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước.
Chà, ta thua hắn, có lẽ. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày).
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.
Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.
Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.
Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả.