Nó khiến chúng tôi mất 18 tháng để thương lượng. Ông treo những bức tranh của Ansel Adams ở Palo Alto, California, ở nhà. Chân không mang giày, ông đi bộ quanh trụ sở Apple với quần soóc và áo sơ mi đen.
Tấn công vào công nghiệp phần cứng để tái lập hình ảnh một Apple Chính Wozniak là người đã dẫn Jobs đến với âm nhạc của Bob Dylan và sau đó cả hai cùng chìm đắm trong những bài hát của huyền thoại âm nhạc thế giới này. Nửa còn lại thì cứ suy nghĩ về việc chừng nào thì mình có chiếc hộp nhạc thần kỳ này.
Đó chính là mất mát đầu tiên lớn nhất trong cuộc đời ông. Có nhiều các thứ khác như vậy đang chiếm thời gian của những đứa trẻ bây giờ. Trước hết, không phải người mua hàng trên mạng (e-shopper) nào cũng giống nhau.
Với một người đàn ông sẽ tạo ra điều kỳ diệu và hỗn loạn của Thung lũng Silicon, “tầm nhìn” của Jobs về mọi thứ thì khiêm nhường một cách đáng ngạc nhiên: những ngọn cây bụi mở rộng về phía Vịnh San Francisco, trông ra xa lộ bên dưới”. Rồi sau đó là Apple III, rồi Macintosh. Có vài nghìn người trong phòng, và xấp xỉ 50.
Tuy nhiên, ông và Raskin đã bất đồng với nhau về việc Macintosh sẽ tiến triển ra sao. Học Đại học Reed được sáu tháng thì nghỉ. “Thương hiệu chúng ta lớn cỡ nào?”, Johnson hỏi lại.
“Tốt, vì tôi cần một vài người làm vài việc. Việc thoát khỏi nguy hiểm cho ông cơ hội điều hành công ty trị giá 45 tỉ đôla của mình, thậm chí tiến xa hơn nữa trong cuộc cạnh tranh với các đối thủ trong lĩnh vực nhạc số. 1998: Máy iMac ra đời.
Steve đã luôn luôn thích những bức ảnh với các biểu tượng văn hóa. chất lượng trong phim hơn là trong âm nhạc. Ông còn nhấn mạnh, ông đang trở lại để cho mượn một bàn tay, không phải trở thành vị cứu tinh của công ty.
000 người hâm mộ máy Mac trong ngoài phòng họp lớn không chống anh, họ là những người bạn tốt mà anh có thể có”. 1984: Giới thiệu Macintosh: Có thể khẳng định rằng Macintosh góp phần thay đổi thế giới vi tính với sự kết hợp giữa kỹ thuật và tính nhân văn đúng như những gì Steve Jobs nói. Có lẽ đó cũng là điều hợp lẽ, bởi Cái chết là sản phẩm tuyệt vời nhất của Cuộc sống.
Và như vậy khi Internet phát triển mau lẹ kéo theo Napster cũng phát triển mau lẹ, họ không biết phải làm gì cho nó. Đó cũng là điều ông thường nói với các cộng sự của mình. Sự phá hủy của công nghệ mà tôi từng nhìn thấy có thể là truyền hình.
Tất cả các công ty âm nhạc đều thích điều này. Hãy đói khát và dại dột như lời khuyên của người đàn ông này. Rồi, năm 1986, George Plimpton, người mà Simpson đã làm việc ở tờ The Paris Rewiew, tổ chức một buổi tiệc cho cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô “Anywhere but Here”.