Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.
Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.
- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Bác nói chuyện với cháu.
Tua nhanh thôi, mệt rồi. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết).
Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng.
Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
- Ông quả là người biết lo xa. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.
Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.
Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam.
Q của lí trí không tự an ủi được. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.