Mười năm trước cô đã bị kích động rất mạnh. Mới đầu, tôi cứ tưởng anh đã đổ quạu. Ông chép trong tập ký ức của ông: "Suốt đêm đó tôi ngâm chân trong nước nóng và hột cải, lại đắp hột cải trên cổ tay, trên gáy, mong đến sáng sẽ hết nhức đầu".
Tôi thành thực tin rằng có một trí sáng suốt biết nhận chân giá trị của mỗi sự vật là nắm được bí quyết mầu nhiệm nhất để cho tâm hồn hoàn toàn bình tĩnh. Nhưng khi chịu theo tài năng của cô - của một cô gái nhà quê, không đẹp gì, ở miền Missouri - thì cô thành một ngôi sao nổi danh nhất trên đài phát thanh ở Nữu Ước. Ông liền mở lớp học này.
Thế rồi giữa khi thất thế đó, lương y của bà là giáo sư Pozzi ở Paris lại biểu bà cưa một chân, vì trong khi vượt Đại Tây dương, gặp một cơn giông, bà té trên boong tàu và bị thương nặng ở chân. Một hôm người chủ tiệm tạp hóa kia lại mách tôi rằng đứa con trai bảy tuổi của tôi ăn cắp hai cây viết chì. Người vợ cho như vậy là tự nhiên mà mấy đứa con riêng cũng vậy.
Quan niệm giáo dục của y sai bét". Nhưng sự thật thì theo luật trung bình, phần rủi bị chết trong trận ấy cũng chỉ bằng phần rủi bị chết trong thời bình, vào khoảng 50 tới 55 tuổi thôi. Chúng ôi mời bệnh nhân đến đây để họ có dịp bày tỏ những buồn phiền của họ, cho đến khi họ thấy tâm thần nhẹ đi thì thôi.
Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này. Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đàn du dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vô. Thành thử tôi tự mua thêm những nỗi bất mãn.
Khi vợ y thình lình đau, y lo quá, sinh ngay chứng đau răng. Mưa như trút, bà Glover đứng run cầm cập giữa trời trong vài phút rồi kiếm chỗ trú chân. A! Thiệt là đổ đốn, nay lại muốn khoác bộ áo xanh.
Nhưng may có hai điều làm cho tôi không tự tử là nếu tôi chết thì các em tôi sẽ khổ lắm và tôi không có đủ tiền để lại cho họ làm ma tôi. Đa số bệnh nhân là những bà nội trợ dễ bị xúc động. Tuy nhiên, môn ấy sẽ có tương lai chắc chắn.
Rồi một trận bão tuyết ào tới, tuyết đóng nặng trên mỗi cảnh, mỗi nhánh. Cả hai sự quan trọng ấy thường được quyết định liều lĩnh như trong canh bạc. Như vậy mà ông thoát khỏi bước giam truân nhất đời ông.
Nhưng y không nói tiếng Anh. Nhưng hãy nên vì sức khoẻ và hạnh phúc của chính ta mà tha thứ cho chúng, mà quên chúng đi. Hồi nhỏ tôi toàn chơi với vài đứa bạn trên thượng lương [15] một ngôi nhà bỏ hoang ở Missouri.
Chỉ xin Chúa dắt con từng bước. Ông kể: "Nhưng cũng may, tôi còn một đứa con trai bốn tuổi. Từ lúc đó, tôi hết phải lo lắng, phấn đấu nữa.