Một con lươn thì chính xác hơn. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Người yêu càng quí chứ sao.
Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.
Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Và bon chen không bẩn, không ác.
Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi.
Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.
Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu.
Tôi lẳng lặng ra về. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.